Channel Avatar

Nguyễn Thụy Quyên @UCt2rSFa05wzSVbVZjldZojA@youtube.com

31K subscribers - no pronouns :c

√ Không thích thì đừng xem √ Không yêu thì cũng đừng nói lời


Welcoem to posts!!

in the future - u will be able to do some more stuff here,,,!! like pat catgirl- i mean um yeah... for now u can only see others's posts :c

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 3 years ago

Một người bạn của tôi từng nói: Lớn lên bạn sẽ hiểu "Nước sông không phạm nước giếng" chỉ là lý thuyết trên giấy. Dù cho bạn có đậy nắp giếng bằng bê tông thì vẫn có những thành phần chẳng là cái thứ nước gì muốn kiếm bạn gây chuyện 🙄
Cô ấy đúng, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn hơi ngạc nhiên vì sự điên cuồng và bệnh hoạn của mấy thành phần CHẲNG LÀ CÁI THỨ NƯỚC GÌ ấy
Hôm nay một cô bạn khác gửi cho tôi các này
m.facebook.com/Nhancachmatnao...
Tôi đọc rất chậm, rất lâu. Và, tôi cảm thấy mừng vì hóa ra tôi vẫn là một người lương thiện 😊

222 - 0

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 3 years ago

Nhắc nhẹ một tẹo: ngoài kia có giông tố hay bão táp không phải chuyện tôi quản được. Tôi cũng không có nhu cầu nhận thông báo
Thế nên:
• Ai có dưa thì cứ giữ lấy mà ăn, ăn không hết thì đem đổ
• Không kiên cường được nữa thì buông tay, đừng có khóc lóc với tôi
Lớn rồi thì tự chịu trách nhiệm với chính mình đi chứ, tại sao phải đu theo người khác???

367 - 12

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 3 years ago

Tôi nói không đủ rõ ràng à???
Hay mấy bạn đọc không hiểu tiếng Việt?????
Có tài khoản Youtube hẳn là không nhỏ tới mức không hiểu cả những lễ nghĩa căn bản nhất chứ?
Bạn thích xem cái gì không ai cấm, nhưng việc bạn thích phim A mà lại nhảy vào vid của phim B nói rằng "xem phim A rồi xem phim này chẳng thấy hay nữa" Trong mắt tôi đó là hành động CỰC KÌ VÔ DUYÊN. Mấy bạn đừng nói cái giọng "tự do ngôn luận, đăng vid thì phải để người ta bình luận" với tôi. Kênh của tôi, tôi có cái quyền CẤM những cái cmt mất não kiểu đó.
Đã là khách, hãy nhập gia tùy tục

590 - 37

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 3 years ago

1.4K - 32

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 3 years ago

Phần kết này là để bù đắp tiếc nuối của một đứa fan nguyên tác ☺
https://m.youtube.com/watch?v=YtrXPpb...

1.3K - 24

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 4 years ago

Review: HẮN CÓ KHI NÀO ĐI NHẢY SÔNG KHÔNG?
Tác giả: Trường Yên
Thể loại: đam mỹ, hài hước, cổ đại, sủng
Số chương: 42

Toàn bộ triều đình Đại Ngu đều biết Ngự sử cùng Tướng quân bát tự không hợp, lấy việc tham tấu Tướng quân làm vui, mỗi ngày không dâng một quyển tấu chương lên là chuyện không thể nào. Mấy năm qua hai người đối đầu nhau là loại chuyện dù trời mưa gió cũng không bị ảnh hưởng, đại khái là nếu Tướng quân ăn nhiều thêm hai bát cơm thì y cũng cho là hắn lãng phí lương thực 😂

Một ngày “đẹp trời”, không biết Ngự sử đại nhân bị đụng trúng cái dây thần kinh nào lại đột nhiên chạy đến thanh lâu. Trong mắt Tướng quân con người này đáng lẽ dù cho mặt trời mọc hướng tây cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Ngự sử đại nhân đọc đủ thứ thi thư, tính tình thanh lãnh, đại khái là cho dù tình nguyện nhảy sông cũng sẽ không đi dạo thanh lâu.

Chạy đến dạo thanh lâu thì cũng thôi đi, còn không cẩn thận bị người ta hạ dược.
Sau đó, lại không cẩn thận nhào vào lòng Tướng quân 😥

Đầu óc tướng quân đều trống rỗng, chờ hắn phục hồi tinh thần lại đã ôm người lăn thành một đoàn.

Sau hôm đó, mỗi ngày Tướng quân đều nơm nớp lo sợ con mọt sách kia sẽ đi nhảy sông, liền mặt dày bám lấy người ta không buông.

Hai người còn đang dây dưa không rõ thì giữa đường bỗng nhảy ra một cô công chúa Bắc Nghiêu. Con mọt sách ngỏ ý Hoàng đế muốn tứ hôn công chúa cho Tướng quân. Chọc hắn nổi nóng, liền trực tiếp ngả bài với Ngự sử đại nhân

“Thư ngốc, ngươi giống như là rất hiểu rõ hoàng đế?”

Thẩm Mục trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “Ta… Là người của hoàng thượng…”

“Đánh rắm!” Thái độ tướng quân hung dữ, “Ngươi là người của lão tử!”

Thẩm Mục từ mặt đỏ đến gót chân. Lắp ba lắp bắp, “Tướng… Tướng quân chớ có nói bậy…”

Tướng quân nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, lời vừa ra khỏi miệng cũng hốt hoảng, nhưng mặt tướng quân so với tường thành còn dày hơn, duỗi tay một cái liền kéo người lại gần, “Ta không nói bậy, thư ngốc, ngươi không muốn nhận nợ sao?!”

Thẩm Mục quả thực hận không thể chui qua kẽ hở trong tường trốn ra ngoài, “Chuyện đó…là bất ngờ…”

Tướng quân: “Lão tử không quản, đã ngủ thì tính là người của lão tử!”

Văn phong của tác giả siêu hài, editor cũng cute không kém. Truyện ngắn nhưng vẫn đầy đủ cao trào, tình tiết lôi cuốn.

Tướng quân nhận mệnh xuất binh cùng Bắc Nghiêu đối chiến Đông Lăng. Ngự sử đại nhân mong chờ từng ngày, chờ đại quân mang tin tức hồi triều. Khoảng hai tháng sau, tin tức truyền đến, Tướng quân ở trên chiến trường bị thương.

Đó là trận chiến cuối cùng, Tướng quân bị thân binh bên người đánh lén, đâm bị thương. Hơn nữa còn mất trí nhớ.

“Trước khi ngươi đi bắc cảnh, nói trở về muốn mang người trong lòng tới gặp cữu cữu, còn nhớ không hả?!”

Đầu óc tướng quân chấn động, “Con có người trong lòng?”

Tướng quân triệt để quên mất Ngự sử đại nhân rồi.

Nhưng không sao, dù mất trí nhớ thì da mặt của Tướng quân vẫn dày hơn tường thành, vẫn nhớ đùa giỡn lưu manh, vẫn đối với Ngự sử đại nhân động tâm như trước.

Trên con đường Tướng quân đi tìm lại ký ức, mỗi một câu chuyện từ lúc hai người sơ ngộ lần lượt hiện lên qua lời kể của những người xung quanh. Ngọt ngào và…cười không nhặt được mồm.

1.2K - 46

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 4 years ago

Review: THÊ VI THƯỢNG
Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc
Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, trọng sinh
Số chương: 105 + 3 phiên ngoại

Cảnh Thiều là con thứ của nguyên Hoàng hậu, mười bốn tuổi đã ra chiến trường giết địch, niên thiếu đã được phong vương, chiến công hiển hách. Thần triều có thể cưới nam thê, quy định bất thành văn rằng con thứ cưới nam thê để giữ yên bình cho gia tộc, nhưng hắn là con trưởng, kế Hoàng hậu lại lấy lý do là trên hắn còn có huynh trưởng mà bức hắn cưới một nam nhân, bẻ gãy tư cách kế thừa ngôi vị của hắn...

Mộ Hàm Chương thân là con thứ trong hầu môn, gian khổ học tập mười năm, không mong phụ thân truyền tước vị cho mình, chỉ mong bản thân có thể thi đậu thành danh sớm thoát khỏi nơi đó, một năm trước khi thi Hội phụ thân và đích mẫu lại muốn gả hắn cho Thành Vương làm nam thê! Hắn là một nam nhân, lại bị bẻ gãy cánh, nhốt vào giữa bốn bức tường vuông trong hậu viện, không thể thực hiện chí lớn...

Hai người có một bắt đầu như thế. Cuối cùng, Cảnh Thiều bị truy sát Mộ Hàm Chương thay hắn đỡ một đao, nhân duyên của hai người liền như vậy kết thúc tại bờ vực Phong Nguyệt Sơn.

“Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi, dùng cả đời đền bù cho ngươi…” Cảnh Thiều kéo người trong lòng tựa vào lồng ngực mình, dịu dàng nói, ngẩng đầu nhìn vực sâu vạn dặm phía xa…

Thả người nhảy xuống vực, gió núi gào thét bên tai, Cảnh Thiều ôm chặt người đã không còn hơi thở trong lòng, “Ta không buông ngươi ra, thì sẽ nắm được góc áo ngươi trên cầu Nại Hà…”

Không ngờ tới, hắn vậy mà có cơ hội sống lại một lần nữa. Đúng vào ngày tân hôn đầu tiên, năm hắn 19 tuổi.

Trong thế giới trọng sinh này, hắn chỉ thấy được đầy rẫy nghi ngờ, nguy hiểm rình rập, chỉ có người này, là sự cứu chuộc duy nhất. Hắn phải ôm lấy thật chặt, dù thế nào cũng không được buông tay.

Có được cơ hội để bắt đầu lại đương nhiên phải quý trọng, Thành vương liền dốc lòng đem Vương phi nhà mình sủng ái đến vô pháp vô thiên.

Lúc nhỏ, vào Tam Cửu Thiên (theo nông lịch Trung Quốc, đây là thời gian lạnh nhất trong năm) Mộ Hàm Chương bị huynh trưởng đẩy xuống hồ. Để hắn tra được liền đợi khi mặt hồ đóng băng cho người ném ba vị huynh đệ kia xuống.

Vốn cảm thấy tam thê tứ thiếp cũng không có gì, nhưng đối diện với đôi mắt đen bóng như có thể soi vào tận tim can, trong lòng Cảnh Thiều đột nhiên cảm thấy chột dạ, tự giác thành thật báo cáo: hắn chưa từng động vào bất cứ người nào.

Trắc thất đối với y gây bất lợi, ngoài tờ hưu thư còn được tặng thêm tội danh mưu hại chính thê.

Đem quân đi triệt phiên cũng muốn mang Vương phi theo, còn không biết xấu hổ giới thiệu người ta là quân sư.

“Chúng ta đây là phải tách ra ngủ riêng ư!” Cảnh Thiều bất mãn kháng nghị.

“Ừ,” Mộ Hàm Chương gật gật đầu, nhìn Cảnh Thiều vẻ mặt cầu xin, nhịn không được vươn tay nhéo nhéo gò má hắn, “Bất quá, Vương gia có thể ban đêm đi doanh trướng của thần thương thảo quân tình mà.”

Thành vương gia lần đầu yêu đương tính độc chiếm liền phát huy cao độ. Thương thảo quân tình với quân sư thế nào mà để tướng quân dưới trướng không nhìn nổi phải lên tiếng nhắc nhở hắn là người đã có gia thất 😂😂😂

Nam tử nếu gả vào hoàng thất thì tương đương như một nửa con cháu hoàng gia, lập công có thể phong tước vị.

“Thành Vương phi Mộ Hàm Chương, mười bảy tuổi đã thông tuệ hơn người, trẫm đặc biệt hạ lệnh đi theo phụ tá Thành Vương”
“Lần này bốn tháng lại bình hai phiên vương, để ghi nhớ công lao Thành Vương phi, trẫm, phong hầu tước, Lễ bộ lo chuyện phong hào, chọn ngày làm lễ gia phong.”

Nam thê có tước vị thì không thể hưu, càng không thể nạp thiếp. Đây chính là hứa hẹn hắn muốn dành cho y.

Đối mặt với Thành vương gia mặt dày vô sỉ lại một mực sủng ái mình, Mộ Hàm Chương cũng dần dần mở lòng với vị phu quân đột nhiên từ trên trời rơi xuống này.

“Quân Thanh...Thật may mắn ngươi không có gả cho người khác!” Trầm mặc một lát Cảnh Thiều mới chậm rãi nói.

Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu nhẹ nhàng đáp lại, “Cho dù ta có gả cho người khác cũng sẽ không toàn tâm mà giúp hắn như vậy.” Thế gian này người tin ta, sủng ta như ngươi sợ là chẳng có người thứ hai. Còn một câu cuối cùng này y đã không nói ra, chỉ lẳng lặng mà nhìn Cảnh Thiều.

Người ta da mặt mỏng tất nhiên sẽ không đem lời yêu thương dắt trên khóe miệng, càng không làm nổi mấy chuyện tranh sủng, lấy lòng. Nhưng mỗi một việc y làm cho hắn, dù là nhỏ nhất cũng đều xuất phát từ yêu thương thật tâm, từng chút một dệt thành chiếc lưới tình dịu dàng.
Mỗi khi hắn thấy mình đã thực thích thực thích y thì sẽ phát hiện người này càng làm hắn yêu mến hơn, thế cho nên mỗi ngày đều thích nhiều hơn một chút, mãi đến càng lún càng sâu không kiềm chế nổi.

Cung đấu chỉ để làm nền thôi. Đây chính là câu chuyện Thành vương gia sủng ái Vương phi nhà mình tới điên luôn rồi 😂😂😂

1.2K - 51

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 4 years ago

Review: QUÂN VI HẠ
Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc
Thể loại: Đam Mỹ, Cung Đấu, Gia Đấu, Cổ Đại
Số chương: 100 + 3 phiên ngoại

Lâu Cảnh đang yên ổn làm thế tử An quốc công lại đột nhiên bị phụ thân tính kế gả cho thái tử đương triều Tiêu Thừa Quân

Một người bị ép gả, một người lấy ai cũng được

Thành thân chưa đầy một tháng, Thái tử bị phế trở thành Mân vương. Hôn ước của họ liền như thế kết thúc.

[Trong thiên hạ chỉ có Hoàng Thượng và Thái tử là có thể cưới nam thê, một khi mất đi Thái tử vị, hôn ước của bọn họ liền không có đáp số… Lâu Cảnh có thể khôi phục lại thân phận thế tử An quốc công, đồng thời có quyền kế thừa tước vị An quốc công, cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn. Mà Tiêu Thừa Quân cũng có thể cưới Vương phi, cho dù được phục lập, tái giá Thái tử phi cũng không nhất định là Lâu Cảnh, có thể cưới một nam tử khác.]

Chỉ có điều, thời gian bên nhau dù ngắn ngủi lại khiến hai người đều lưu luyến không nỡ buông tay.

Bởi màu xám của cung đình, vì người nọ tồn tại mà bỗng nhiên rực sáng hẳn lên.

Bởi khoảnh khắc cầm lấy chiếc bánh con thỏ, hắn đột nhiên hiểu được, chấp niệm nhiều năm qua với loại bánh bao hình con thỏ này, kỳ thực chính là quyến luyến thuở nhỏ của hắn đối với Thái tử điện hạ. Dường như lúc đôi tay nhỏ bé, trắng nõn và mềm mại ấy vươn ra đưa cho hắn gói bánh đường nâu nướng thì cũng chính là thời điểm chú định. Trong khoảnh khắc ấy, một sợi tơ vô hình đã bắt đầu giữ chặt lấy hắn, không bao giờ tách ra.

Vậy nên Thái tử phi đơn giản đề nghị với phu quân của mình

“Điện hạ chắc đã nghe qua câu tục ngữ này rồi nhỉ, ‘thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm’, về sau chúng ta liền vụng trộm nhé, được không?” 😂😂😂

Vậy nên, khi được ban phủ đệ Tiêu Thừa Quân không chọn cái lớn nhất, cũng không phải là cái tinh xảo đẹp đẽ nhất, mà là cái ở gần phủ An quốc công nhất 😅

Vậy nên mới có chuyện cựu Thái tử phi mỗi đêm đều leo tường vào vương phủ, trưa hôm sau còn mua cua ngâm rượu mang tới ăn cùng Mân vương.

Cái gọi là tình đầu ý hợp, đó là chẳng sợ chỉ nói vài chuyện linh tinh vụn vặt, mà chỉ cần được ngồi ở bên nhau là cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Truyện cổ đại ngôn từ khó nhằn lại còn đan xen yếu tố cung đấu nên có rất nhiều tuyến nhân vật, đọc cảm giác dài gấp đôi truyện bình thường 😢
Tiếc nuối duy nhất của mình là đoạn đầu tình cảm của hai người phát triển...hơi nhanh

Bù lại tác giả xây dựng nhân vật và tình tiết rất dễ thương. Thái tử phi mặt dày siêu cấp nhưng lại có nhan sắc họa thủy. Hết em chồng tơ tưởng lại đến nhị đương gia của đám thổ phỉ nhòm ngó 😂
Đùa giỡn em chồng xoay vòng vòng còn nhân tiện vừa khiến hoàng đế vì áy náy với hắn mà thăng chức quan lên hàng nhị phẩm, vừa có thể quang minh chính đại mượn việc công để “vụng trộm” với phu quân nhà mình.
Thủ đoạn dùng binh khiến đám thổ phỉ cũng phải khóc không ra nước mắt.

[Mấy tên trùm thổ phỉ đều mặt ủ mày ê, loại đại tướng quân như Lâu Cảnh là lần đầu bọn họ nhìn thấy, đừng nói là quan tâm đến thể diện của triều đình, căn bản là loại không mặt không mũi, so với bọn hắn còn không biết xấu hổ hơn] 😂😂😂

Tiêu Thừa Quân là một Thái tử tài giỏi nhưng vì bị hoàng đế nghi kị mà phải giả bộ ngu ngốc, vô dụng. Con người y tâm cơ thâm trầm, nhưng đối với vị Thái tử phi bị ép gả kia hoàn toàn chỉ có sủng ái cùng cưng chiều. Mỗi ngày đều bị ái phi trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng.

“Này, ta có đáng được thưởng không a?”

“Tất nhiên là đáng giá.” Tiêu Thừa Quân không hạ cây bút trong tay xuống, ra vẻ không biết mà hỏi han: “Ngươi muốn được thưởng gì?”

“Thần muốn điện hạ…”

Tuy Lâu Cảnh da mặt dày hơn tường thành, nhan sắc lại họa thủy như vậy nhưng dù sao nam Hoàng hậu không thể sinh con. Đối mặt với chuyện Hộ bộ thượng thư dâng mỹ nhân cho Tiêu Thừa Quân cộng thêm đống tấu chương thỉnh y nạp phi, trong lòng hắn vẫn là vừa khó chịu lại không cam lòng.

[Bảo kiếm trong tay rơi xuống đất, Lâu Cảnh chôn mặt vào bả vai Tiêu Thừa Quân, “Ngươi là của ta, chỉ một mình ta...” Trong thanh âm đã không còn sự lạnh lẽo và ngang ngược như vừa nãy, mà mang theo một chút nghèn nghẹn đầy ủy khuất

Đem trái tim giao cho một đế vương tương lai, cũng tựa như chú mèo khoe ra cái bụng mềm mại, nếu không chiếm được toàn tâm đối đãi của đối phương, liền chỉ có kết cục là thương tích đầy mình]

Lúc trước, Tiêu Thừa Quân giành lấy thiên hạ vì muôn dân bách tính, nhưng từ thời khắc gặp được Lâu Cảnh y còn có lòng riêng. Trở thành hoàng đế, rốt cuộc không cần cố kỵ cái gì, Tiêu Thừa Quân muốn cho Hoàng hậu của y vô hạn vinh sủng, ai cũng không thể ngăn trở.

Trên thế gian này, nam tử yêu thương nhau nhiều không đếm hết, nhưng chỉ có người nắm trong tay đế vị đứng từ trên cao nhìn xuống, mới có tư cách quanh minh chính đại mà nghênh cưới người trong lòng.

1K - 68

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 4 years ago

Review: NHỚ RA TÊN TÔI CHƯA?
Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
Thể loại: đam mĩ, hài hước, sủng
Số chương: 90 chương + 03 PN

Hải Tú có bệnh.

Là bệnh ngại giao tiếp.

Hay còn gọi là chứng sợ giao tiếp xã hội.

Vì vậy khi cậu chuyển qua ngôi trường mới, cô giáo với mong muốn giúp cậu cải thiện tình trạng này đã giao việc thu và phát bài tập hằng ngày cho cậu.

Tuy cậu rất cố gắng để hoàn thành việc được giao, chỉ tiếc là, có cố thế nào cũng không nhớ được tên của bạn học 😂

Câu chuyện bắt đầu khi Hải Tú trả nhầm vở của Phong Phi với một cậu bạn tên Hà Hạo. Nếu là người khác thì có lẽ chỉ cần đổi lại vở là xong, nhưng đáng tiếc Phong Phi lại không phải “người khác”. Thân là hotboy kiêm thành viên chủ lực của đội bóng rổ, Phong Phi khá là tự tin rằng người khác sẽ ấn tượng về tên hắn đấy 😂. Hắn nhớ bạn học này cũng có mặt hôm khai giảng, tuy ngày nào cũng im im không nói gì, nhưng đã một tháng rồi, chẳng lẽ đến tên của hắn cũng không nhớ được ư?
Nhưng là, Hải Tú thực sự không nhớ a~

[Phong Phi nhướn mày: “Để hết giờ tôi lên hỏi xem, trông tôi giống cái thằng Hà Hạo ngu ngốc kia lắm hả?”

Lúc này, Phong Phi mới thấy rõ mặt cậu, thầm huýt sáo một cái – wow, thật trắng trẻo nha~

Vẻ ngoài dễ nhìn đó làm hắn nổi hứng muốn trêu cậu một phen, liền chống tay lên bàn cậu, cúi người xuống, hỏi: “Cậu cố ý chơi tôi đúng không? Sao lại để vở tôi lên bàn đứa khác?”

Hắn mỉm cười, khom lưng, rút cây bút trong tay cậu ra, tiện thể mở vở cậu, nét chữ rồng bay phượng múa họa xuống một cái tên, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên đó: “Thấy rõ chưa? Phong Phi, tên tôi là Phong Phi. Viết chính tả mười lần lại cho tôi, sau này đừng có nhầm nữa.”]

Thế mà Hải Tú viết thật 😂

Có lẽ từ khoảnh khắc đó một hạt mầm đã được gieo xuống mà cả hai đều không hề hay biết.

Lại xảy ra một hiểu lầm be bé, khiến Phong Phi có cái nhìn khác về Hải Tú cũng đồng thời biết về chứng bệnh sợ giao tiếp của cậu. Ban đầu là vì cô giáo nhờ vả, sau đó chính hắn phát hiện bản thân đã bắt đầu để ý cậu bạn này rồi.

Với tính cách của Hải Tú, gặp người như Phong Phi chỉ hận không thể vòng sang đường khác mà đi. Là chính hắn đã dùng cách của riêng mình từng bước từng bước tiến vào thế giới của cậu.
Xin đổi chỗ để hai người ngồi cùng bàn, tặng bánh ngọt, nhờ Hải Tú giảng đề, dùng những cách vừa "thổ phỉ" vừa ấu trĩ để ép cậu phải chủ động nói chuyện với mình... Từng chút một gom góp lại để cậu nguyện ý tin tưởng hắn, nguyện ý để hắn nắm tay cậu bước ra khỏi vòng an toàn hòa nhập với thế giới bên ngoài.

[Hà Hạo cười cười đẩy Phong Phi một cái. Vừa khéo Hải Tú đang ôm chồng bài tập đi ngang qua, thuận thế chúi đầu vào lòng Phong Phi.

“Cậu đi đâu đấy?” Hắn xấu tính lên án trước: “Tôi vô hình đến thế à? Ngã vào tôi như thật vậy?”

Hải Tú thật hết cách. Người này đúng là…

“Tớ…” Cậu đẩy hắn ra: “Tớ không thấy.”

Hắn đứng chặn cậu trên lối đi, nom cực kỳ vô lại: “Không thấy thì được quyền va vào chắc? Lại còn va vào tôi… Aiss, đau quá…” Đoạn ôm bụng kêu: “Aiss, đau chết mất..”

Hải Tú nhịn cười hỏi: “Đau ở đâu?”

“Chỗ nào cũng đau.” Phong Phi tiến đến gần cậu, kề vào tai cậu cười cười: “Hay là tôi vén áo lên cho cậu xem nhé? Rồi cậu xoa bóp cho tôi?”]

Thật ra, Phong Phi trừ việc miệng lưỡi lưu manh thì chính là một chàng trai vô cùng ấm áp. Hắn “tiến hành” mọi chuyện tự nhiên hợp lý tới mức chú thỏ nhút nhát như Hải Tú vậy mà đồng ý tới nhà hắn ở cùng 😁

[Không biết tình cảm này đã bắt đầu từ bao giờ, nhưng đến khi cậu ý thức được, thì nó đã lớn lắm rồi. Giờ nhớ lại những năm tháng trước đây, không biết nó đã bị cắt thành hai đoạn từ bao giờ – một là thời gian không có Phong Phi, một là thời gian có hắn xông vào cuộc đời của cậu.

Mà quãng thời gian phía sau…. Ngày nào cũng tràn ngập ánh sáng.]

Năm học cuối cùng của thời học sinh, không chỉ có mình Hải Tú thay đổi mà Phong Phi cũng thay đổi rất nhiều. Họ vì gặp được đối phương mà thay đổi, vì người kia mà muốn bản thân trở nên tốt hơn.

Văn phong của Mạn Mạn vẫn như mọi khi ngọt muốn sâu cả răng. Vậy nên bạn nào hảo ngọt và sợ ngược như mình thì cứ yên tâm mà nhảy hố 😁

1.1K - 47

Nguyễn Thụy Quyên
Posted 4 years ago

Không phải review, mình quá thích truyện này nên muốn viết vài dòng thôi ☺☺☺
Tên truyện: ĐEN TRẮNG
Tác giả: Triêu Tiểu Thành
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, hắc bang

Kỉ Dĩ Ninh là một cô gái bình thường, đơn giản, trong sáng và không chút tì vết

Đường Dịch ngoài ánh sáng, là đại thiếu gia nhà họ Đường, sở hữu tập đoàn lớn, là thương nhân quyết đoán, tài giỏi nhất. Trong bóng tối, lại là đại ca xã hội khét tiếng tuyệt tình. Mang khuôn mặt đẹp trai, bản chất thực sự của anh lại là một ác quỷ

Thực ra, ngoài bối cảnh có chút…khủng bố của Đường Dịch thì truyện hầu như không có quá nhiều yếu tố hắc bang. Nhưng đối với mình Đường Dịch vẫn là một nhân vật hắc bang đặc biệt nhất. Bởi tác giả xây dựng Đường Dịch rất hoàn mỹ nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá lố.

[Đường Kính nâng tay nắm thành quyền chặn ngang môi, tận lực che dấu khuôn mặt co giật của mình, thực vất vả nói cho cô biết: “Cái đó, bằng cấp của Đường Dịch…… Không thấp……. Luật pháp quốc tế, kinh tế học và bác sĩ, Tiến sĩ từ Ivy League mà ra..."

Khi xe của Đường Dịch vững vàng đậu trước hoa viên nhà Đường Kính, Tô Tiểu Miêu đang đứng ở phòng ngủ tầng hai bên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn xuống hoa viên có hai người đang đi ra từ trong xe thể thao.

“La belle.” (Tiếng Pháp nghĩa là mỹ nhân)

Đường Kính đương nhiên biết cô đang nói ai, gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý.]

Đó chỉ là vài nét bút thoáng qua thôi. Đường Dịch còn rất rất nhiều điều thú vị 😁

Ngoài nhân vật chính khác biệt nhất, văn phong của Triêu Tiểu Thành trong “Đen Trắng” cũng là kiểu văn phong đặc biệt nhất mà mình từng gặp. Nếu ai đó bảo mình kể lại chuyện của Đường Dịch và Kỉ Dĩ Ninh có lẽ mình chỉ có thể lắc đầu chịu thua (dù đã đọc không biết bao nhiêu lần). Câu chuyện này không phải để kể mà là để đọc. Bởi kết hôn 2 năm, Đường Dịch chưa từng nói lời yêu với Kỉ Dĩ Ninh. Bởi những quan tâm, chăm sóc và cả tình yêu của anh được tác giả khéo léo đưa vào mạch truyện một cách rất tinh tế, và đôi khi cực kỳ đáng yêu. Bởi những chi tiết đó chỉ Triêu Tiểu Thành mới có thể kể, không có ai làm được.

Mình thấy một số cmt nói truyện quá dài và ít thoại. Cái này đúng 😂

Phải ghi nhận là cách nói chuyện của Kỉ Dĩ Ninh không hợp khẩu vị của nhiều người. Cô ấy học rộng hiểu nhiều nhưng lại rất ngây thơ, không biết cách biểu lộ cảm xúc một cách trực tiếp, mà cái cách cô ấy chọn để thổ lộ trên thế gian này có lẽ chỉ mình Đường Dịch mới hiểu 😂
Lại nói, cái cách Đường Dịch dùng hôn nhân và cả tính mạng của mình để giữ lấy Kỉ Dĩ Ninh có lẽ khiến nhiều người cảm thấy rất cực đoan.
Nhưng nếu hợp khẩu vị thì “Đen trắng” chính là cực phẩm mà bạn may mắn gặp được. Đó cũng chính là điểm đặc biệt khiến mình đọc truyện lần đầu từ 2013 mà đến bây giờ thi thoảng vẫn lôi ra đọc lại ☺

Liên quan đến văn phong đặc biệt của tác giả nên editor cũng đóng vai trò rất quan trọng, mình từng đọc qua hai bản dịch nội dung đương nhiên không khác nhưng đối với “Đen Trắng” mình có một chấp niệm tuyệt đối với bản dịch mình đọc lần đầu năm 2013 đáng tiếc hiện giờ không nhớ nổi tên của editor
Vì là tác phẩm yêu thích nên cách nhìn của mình chắc chắn không khách quan, chỉ là muốn chia sẻ cảm xúc của mình về câu chuyện mà mình cảm thấy thích thôi. Một câu chuyện sủng ái ngọt ngào nhưng theo cách rất riêng, đảm bảo không đụng hàng với bất kỳ đại ca hắc bang nào. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

307 - 30