Một buổi sáng cuối xuân, khi ban mai vừa ló rạng, nàng ngồi trước bàn trang điểm, lăng kính hoa phản chiếu gương mặt tròn trịa thơ ngây của nàng và cả mày mắt dịu dàng đầy ý cười của y. Y giúp nàng chải lại mái tóc dài rối tung, người y hơi dựa vào nàng. Mái tóc đen mượt của y rơi trên bờ vai nàng, quấn quýt cùng tóc nàng. Nàng vụng về buộc tóc hai người lại với nhau, nở nụ cười hồn nhiên. “Nghe cha nói, thế này là kết tóc, những ai kết tóc với nhau sẽ mãi mãi không chia lìa.”
.
.
.
"Người anh xệch xoạc... là vì em!"