in the future - u will be able to do some more stuff here,,,!! like pat catgirl- i mean um yeah... for now u can only see others's posts :c
Nếu bạn muốn làm một điều gì đó, thời điểm tốt nhất để bắt đ.ầ.u là ngay bây giờ!
Nguồn: Thiết kế cuộc đời ngoại hạng
11 - 0
Mark Zuckerberg, đã mời 5 người đến phòng ký túc xá tại Harvard của mình để nói về một cơ hội kinh doanh. Sau đó chỉ có 2 người bạn sau đó đã đến ký túc gặp anh và nghe anh nói. Cuối cùng họ chấp nhận thử thách công việc đó cùng với Mark!
Và hôm nay, cả hai người bạn ấy đều là TỶ PHÚ đô la!
🌟Dustin Moskovitz với hơn 12 tỷ USD
và Eduardo Saverin với hơn 3,4 tỷ USD.
Vậy nên khi một người bạn nói với bạn về cơ hội KIẾM TIỀN, hãy lắng nghe và cởi mở tâm trí, nếu bạn thấy mình không phù hợp với ý tưởng đó thì hãy cổ vũ họ, đừng cười nhạo hay chê bai họ. Vì tương lai phía trước bạn không thể nào đoán được chính xác.
11 - 0
Ngày mai khi bạn thành công, rất nhiều cô gái sẽ đến với bạn. Nhưng không phải ai cũng biết ngày hôm qua bạn đã phải cố gắng như thế nào.
Hãy nhớ: Người bên cạnh bạn lúc khó khăn mới là ch.â.n ái!
13 - 0
Bài này rất hay!!!
Bạn - Kinh doanh hay đầu tư cái gì thì cũng nên đọc qua bài này 1 lần trong đời.
Ông Vương là một doanh nhân thành đạt ở Mỹ. Ông từng nói với cậu con trai Tiểu Vương của mình rằng đợi đến khi cậu được 23 tuổi, ông sẽ giao lại nghiệp vụ tài chính của công ty cho cậu. Nào ngờ, đúng ngày sinh nhật 23 tuổi của con trai, lão Vương lại dẫn cậu đến sòng bạc…
Tiểu Vương trước giờ chưa từng đặt chân vào sòng bạc. Ông Vương đưa cho cậu 2000 đô-la, truyền cho cậu hiểu rõ mánh khóe và thủ đoạn trên chiếu bài. Sau đó, ông dặn cậu dù thế nào cũng không được để thua sạch hết tiền.
Tiểu Vương gật đầu nhận lời. Lão Vương vẫn chưa thể yên tâm, dặn con trai nhất định phải giữ lại 500 đô-la. Tiểu Vương nghĩ thầm trong bụng, bố nói còn lại bao nhiêu thì sẽ còn lại bấy nhiêu, chuyện này nào có khó gì.
Tuy nhiên cậu lại không ngờ được rằng máu cờ bạc rất mau chóng đã ngấm vào máu mình. Cậu thua đến tối tăm mặt mũi, không còn lại xu dính túi, từ sớm đã quên sạch lời dặn của cha.
Thì ra, sự lo lắng của ông Vương quả thực không thừa. Ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương vô cùng chán nản. Anh vốn tưởng rằng hai ván sau cùng có thể kiếm lại được cả vốn lẫn lời bởi lúc đó lá bài trên tay đang rất tốt. Nào ngờ Tiểu Vương thua lại càng thảm hơn.
Ông Vương nói: “Con vẫn còn phải đi vào sòng bài tiếp nữa. Nhưng con đã thua sạch hết tiền vốn, ta không thể cho con thêm đồng nào nữa cả. Chúng ta có giao ước trước, con cần phải tự mình kiếm lấy tiền”.
Không lâu sau, Tiểu Vương tận dụng thời gian một tháng đi làm nhân viên thời vụ kiếm được 700 đô-la. Một lần nữa, anh lại đi vào sòng bạc. Lần này, anh tự đặt ra quy định cho mình, chỉ được phép thua một nửa số tiền. Khi thua đến nửa số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi canh bạc.
Nhưng đến khi thua đến mức giới hạn mà mình đặt ra, có một ma lực vô hình khiến hai chân anh cứng đơ ở đó không cử động được. Tiểu Vương đã phá vỡ kế hoạch của mình. Dù day dứt trong tâm, sau cùng anh vẫn đặt hết toàn bộ số tiền lên trên canh bạc. Lần này anh lại thua sạch.
Người cha đứng ở bên cạnh nhìn anh không nói lời nào. Khi đi ra khỏi sòng bạc, Tiểu Vương nói với cha rằng: “Con không muốn bước chân vào sòng bạc nữa. Con chỉ có thể là một kẻ thất bại. Hơn nữa, tính cách của con cũng là đến khi thua sạch hết đồng xu cuối cùng mới chịu dừng lại”.
Người cha nói: “Không, con vẫn phải đi vào sòng bạc tiếp nữa, bởi đó là nơi trận đấu diễn ra kịch liệt nhất, vô tình nhất, tàn khốc nhất trên thế giới này. Đời người cũng giống như canh bạc, sao con lại không bước vào?”.
Tiểu Vương đành phải đi làm thuê ngắn hạn. Khi anh bước chân vào sòng bạc lần nữa đã là chuyện của nửa năm sau. Lần này, vận khí của anh vẫn không được tốt, lại là một màn thua cuộc như thường lệ. Nhưng anh đã điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn rất nhiều.
Khi tiền thua hết một nửa, anh dứt khoát rời khỏi sòng bạc. Thực chất tuy vẫn thua nhưng trong lòng anh lại có một loại cảm giác chiến thắng. Lần này anh đã chiến thắng được bản thân mình. Anh đã không để mình phải thua đến đồng xu cuối cùng.
Lão Vương nhìn ra được niềm vui sướng của con trai, nói: “Con cho rằng đi vào sòng bạc là muốn chiến thắng ai đây! Con trước hết cần phải chiến thắng bản thân mình! Kiếm soát được bản thân mình, con mới có thể trở thành người thắng cuộc thật sự“.
Từ đây, mỗi lần đi vào sòng bạc, Tiểu Vương đều đặt ra một mức giới hạn cho riêng mình: Khi thua mất một phần mười số tiền, anh nhất định sẽ rời khỏi đó. Lâu dần, Tiểu Vương quen thuộc với sòng bài và đã bắt đầu chiến thắng. Lần đầu tiên, anh không chỉ giữ được tiền vốn, hơn nữa còn thắng được mấy trăm đô-la.
Người cha đứng bên cạnh nhắc nhở anh, bây giờ đã đến lúc phải rời khỏi bàn đánh bạc rồi. Nhưng ở vào lúc gió thuận buồm xuôi như vậy, Tiểu Vương nào chịu bỏ cuộc? Quả nhiên anh lại thắng được thêm 15% số tiền.
Tiểu Vương mừng rỡ khôn cùng, trước mắt đã sắp thắng được con số gấp đôi. Đây là cảnh trước nay anh chưa từng tưởng tượng ra, trong lòng hứng khởi không thôi.
Nào ngờ, chính ngay lúc này, tình thế đã chuyển biến bất ngờ, có mấy đối thủ đã gia tăng tiền cược. Chỉ vỏn vẹn hai ván, anh đã thua sạch. Tiểu Vương giật mình, khắp người đổ mồ hôi hột.
Lúc này anh mới nhớ đến lời khuyên can của ông Vương. Nếu như lúc đó có thể rời khỏi sòng, anh đã là một người chiến thắng. Đáng tiếc, ngay trước ngưỡng cửa chiến thắng, lại một lần nữa Tiểu Vương phải làm người thua cuộc.
Một năm sau, lão Vương lại đến sòng bạc xem phong cách đánh bạc của con trai. Tiểu Vương của lúc này đã giống như một tay già đời, thắng thua đều dừng lại ở mức khoảng 10%, không kể là thua mất 10%, hay là thắng được 10%, anh đều sẽ rời khỏi sòng.
Ngay cả lúc đắc ý nhất, anh cũng sẽ buông tay, dứt khoát rời đi. Lão Vương cảm động không thôi. Ông biết được rằng trên đời này người có thể rút lui ngay trong lúc chiến thắng mới là người chiến thắng thật sự. Những người như vậy, thiên hạ ít lại càng ít. Còn con trai của ông đã làm được điều đó.
Lão Vương cuối cùng quyết định bàn giao khối tài sản mấy chục tỷ của nhà mình cho Tiểu Vương đảm trách. Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc, bởi anh vẫn còn chưa hiểu chút gì về nghiệp vụ của công ty.
Lão Vương vẻ mặt ung dung bình thản nói: “Nghiệp vụ là chuyện nhỏ, biết bao nhiêu người thất bại không phải là bởi họ không hiểu nghiệp vụ, mà là không khống chế được cảm xúc bản thân, rồi phóng túng dục vọng không ngừng. Người ta không phải không biết cách nắm giữ tài sản mà là không kiểm soát nổi chính mình. Điều này, con đã học được rồi“.
Quả đúng vậy, đối thủ khó chiến thắng nhất là chính bản thân mình. Kiểm soát tâm trạng, khắc chế cảm xúc tham lam, sợ hãi, tuyệt vọng, hối hận… dường như là một quan ải bất tận của đời người.
Người có thể thành công nhất định phải học được kiềm chế bản thân. Còn chỉ vì cái lợi mà mê mờ, thì tiền bạc có bao nhiêu rồi cũng trôi hết theo dục vọng và lòng tham vô tận.
Chia sẻ nếu bạn hiểu ý nghĩa câu chuyện 💸
Nguồn: Le Quan
10 - 1
TRÍ VÀ TIỀN - Câu chuyện đáng suy ngẫm của Cố thủ tướng Singapore - Lý Quang Diệu
Một người Singapore nọ từng học rất giỏi, có nhiều thành tích về học hành nhưng cuộc đời không có thành tựu gì lớn như anh ta mong muốn. Khi gặp ông Lý Quang Diệu, người đó mới than thở là "Tôi là người có trí, nhưng vì không có tiền nên mới không làm được việc lớn".
Xong ông Lý Quang Diệu nói lại ngay "tôi thì cả đời có cơ hội gặp hàng ngàn người, tôi chưa thấy ai có trí mà không có tiền cả. Nếu anh không làm ra tiền thì cái trí của anh chỉ là trí nhớ. Bề dày thành tích, tốt nghiệp trường xịn, học hàm học vị là cái vớ vẩn. Một là chơi luôn kỳ tích (tức thành tích vượt bậc), hai là thành tựu cụ thể, mới có chỗ đứng trong XH ngày nay".
Cuộc đời mình đã gặp rất rất nhiều người có trí nhưng không có tiền, và bản thân mình cũng đã từng trải qua cảm giác đó, chỉ vài tháng thôi nhưng đó là khoảng thời gian hơn cả khủng khiếp. Người có đủ trí để biết mọi lời khôn khéo trên đời, chẳng hạn như "hãy vui với những gì mình có, vẫn còn hơn bao người bất hạnh khác" chẳng hạn. Nhưng tất cả chỉ là cảm giác thỏa mãn phút giây, sau đó lại rơi vào trạng thái rối loạn cảm xúc, giữa một bên là nhu cầu khẳng định giá trị bản thân, nhu cầu thể hiện cái tôi (nhu cầu cao nhất của tháp Maslow) và một bên là không thực hiện được vì không biết triển khai thế nào, bắt đầu từ đâu, tiền và người hỗ trợ ở đâu?...Lực bất tòng theo tâm mình muốn thì có gì đau đớn bằng.
Chúng ta thường gặp nhóm người này ở các quán cà phê đô thị lớn, các quán nhậu hơn mức bình dân nhưng dưới mức sang, và rất nhiều người đang sống trên mạng, cầm điện thoại hay laptop cả ngày và mắt đắm chìm nhìn vào đó, xem hết tin này tới tin khác, coi hết FB người này tới người khác. Rồi đói bụng, rồi ăn, rồi chẳng biết làm gì nữa cho hết ngày.
Thà không có trí nhiều, như 1 anh nông dân ngây thơ nào đó, cứ xong việc đồng áng thì lăn ra ngủ, nông sản ế thì khóc, nông sản cao giá thì cười, không có tiền thì ra đồng bắt ốc hái rau. Với họ, việc không có tiền không có gì khủng khiếp, hàng ngàn năm qua họ đã thế rồi. Như chú công nhân vui vẻ với tiền công nhật kiếm được, chủ ứng tiền thì ghé vỉa hè làm chai bia, xài hết tiền rồi về ngủ, mất việc với họ cũng nhẹ nhàng, thôi đi xin việc khác kiếm cơm. Nếu đời vậy thì cũng bình yên, không có gì đáng chê trách.
Nhưng với người có trí, khi nhìn thấy người khác có được cái mà mình mong muốn, mà mình lại không có được, một cảm giác vô cùng khó chịu giằng xé trong đầu họ. Cảm giác ganh ghét, đố kỵ và tự nhủ không nên ganh ghét đố kỵ nữa, vậy là xấu lắm đó tôi ơi. Và thấy người thành công ngã ngựa, cảm giác đan xen là vừa hả hê lại vừa buồn thương. Và với bản thân mình, vừa tự tìm cách an ủi lại tìm cách trách móc. Cảm giác này thường sẽ dẫn con người theo 2 hướng:
1. Hướng tiêu cực là trở thành NGƯỜI BẤT ĐẮC CHÍ, chê hết thảy, cho rằng ai cũng dở kém hơn mình, nhưng họ thành công vì gặp thời, may mắn, thực dụng kiếm tiền (tìm 1 số lý do khách quan nào đó), còn mình thì "sẽ có hướng đi riêng, không ai thành công hơn ai cả".
Họ chỉ nể những người nào đó mà thật sự họ không biết rõ (ví dụ các danh nhân lịch sử học đọc được qua trang sách, hoặc các tỷ phú USD họ cũng đọc được trên sách báo chứ họ làm gì có cửa quen biết với họ). Một cảm giác vừa cay đắng vừa xót xa vừa kiêu hãnh, rất đặc trưng của nhóm người này. Và họ tự ái dữ dội, bất cứ lời chê nào cũng là ngòi nổ thùng thuốc súng chất chứa trong lòng họ bấy lâu.
TỰ ÁI là tự mình yêu mình, chỉ có ở nhóm người còn ở vị thế rất thấp. Còn người có thành tựu thực sự, hoặc ở tầm cao, họ không hề có tự ái. Người tự ái còn nguy hiểm ở chỗ là suy diễn rất kinh, vì họ nghĩ "ai ai cũng nói đến họ", câu nào cũng "chắc là nói mình đây"...trong khi thực tế là mình vô danh, đâu có đáng để người ta nói đâu. Mình tự nghĩ thế thôi, không ai quan tâm đến mình nói gì đâu.
2. Hướng tư duy tích cực, họ NGỘ ra và tự mình có giải pháp một cách quyết liệt, triển khai ngay và luôn. Bàng hoàng nhận ra mình không giỏi, không ngon, không cao sang, không quý hiếm gì như mình nghĩ.
Mình đã rất tào lao, đã lãng phí thời gian quá rồi. Thường là có 1 cú sốc gì đó rất lớn ví dụ bản thân bị bệnh nan y, hoặc người thân qua đời mà họ không giúp được. Họ thấy được cái chết là cái chính bản thân họ sẽ phải đối diện trong tương lai, QUỸ THỜI GIAN ĐỜI NGƯỜI KHÔNG CÒN DÀI NỮA, và bắt đầu trưởng thành. Không còn bàn bạc chuyện phiếm nữa.
Không còn lý luận và giảng đạo nữa. Không còn kể lể dí dỏm hài hước rồi ngồi đếm like hay trả lời comment nữa. Họ hạ cái tôi, bỏ cái sĩ diện hão, bắt đầu lao ra làm một cách thực tế, vội vã làm, bắt đầu chẻ củi rang gạo, lau nhà...(vốn những việc mà họ cho là không xứng với họ, họ sẽ thuê người làm vì họ đặt mình ở vị thế cao, chỉ tiếc là không có tiền để thuê).
Họ sẽ bớt lười biếng (vì nhóm này thích đọc sách, đọc tin tức, thấu hiểu nội dung và hiểu biết rất nhiều đông tây kim cổ, thích viết và thích nói, chỉ có làm là không được vì bản thân có bệnh lười biếng, nhất là hoạt động thể chất, nên người hoặc tong teo gầy còm hoặc bụng nhô cao hơn ngực vì ít vận động). Thất bại rất nhiều khi ra làm, vì họ là người thiếu kỹ năng và nhiều chứng bệnh SĨ còn rơi rớt khiến họ rất khó làm việc với người khác. Nhưng cuối cùng thì họ có thành tựu. Lớn nhỏ thì tuỳ may mắn của đời người. NHƯNG KHÔNG LÀM THÌ TUYỆT NHIÊN KHÔNG CÓ MAY MẮN. Thần may mắn chỉ thích mùi mô hôi người.
Những người trẻ có trí mà "biết mình biết ta" sớm, chịu lao động sớm thì bước vô nhóm CÓ TRÍ VÀ CÓ TIỀN. Dù ở đâu, họ cũng tự tìm niềm vui, phong lưu khoáng đạt, khẳng định được giá trị bản thân mình. Niềm vui của họ không phải vì sở hữu tài sản cá nhân, mà là giúp người, giúp quê hương.
Có trí thì phải nghĩ cách sản xuất kinh doanh ra tiền, nếu không cái đó chỉ là trí nhớ. Các kỳ thi chữ nghĩa học hành chỉ kiểm tra được trí nhớ và năng lực suy luận logic, không thể tìm được người tài ở đó. Người tài là thông qua làm, ai có thành tựu là tài. Nói hay - viết giỏi - bằng cấp cao - học Tây học Tàu - đi khắp nơi trải nghiệm nhiều vô kể.... nhưng cả thảy đều vô nghĩa nếu không để lại bất cứ thành tựu gì. Cứ nhìn bản thân mình và bất cứ ai, đặt 2 câu hỏi:
- Có thành tựu gì?
- Có giúp được ai?
***Thành tựu là cái đáng phấn đấu. Tiền theo sau thành tựu, tự động có (thành tựu là những cái mà người đó tạo ra, ví dụ nhà khoa học thì thành tựu là công trình nghiên cứu, nếu doanh nhân là nhà máy xí nghiệp, nếu giáo viên là phương pháp học tập mới, nếu bác sĩ là phát minh về cách điều trị, nếu nhà xã hội học là những dự án giúp người vùng sâu vùng xa...tức những cái thực tế, trước đó chưa có. Còn thành tích học tập chỉ là những mốc nhỏ về học hành, không có gì đáng khen ngợi, vì rốt cục, học giỏi vậy để làm gì? Có thành tựu gì, có giúp được ai?)
______________________
Nguồn: Tony Buổi Sáng
7 - 0
Hiện nay người trẻ thường dễ sa vào sai lầm, rằng mình phải kiếm tiền thật nhanh, thật nhiều, để trở thành người thành công. Nhưng thực ra không phải vậy, người thành công, là người biết làm một điều đúng vào đúng thời điểm.
Em họ tôi vừa tốt nghiệp đại học, đứng trước ngã rẽ cuộc đời với nhiều sự lựa chọn, đã quyết định nghe theo những người bạn của mình đi xuất khẩu lao động. Đối với họ, những thanh niên mới bước vào trường đời, xuất khẩu lao động vừa kiếm được nhiều tiền, nhiều hơn rất nhiều những công việc bàn giấy dành cho sinh viên mới ra trường, lại thêm việc được đi ra nước ngoài, đi trải nghiệm những điều mới mẻ. Thế nên tốt nghiệp ra trường rồi đi nước ngoài lao động 2,3 năm dường như đã trở thành trào lưu hiện nay.
Sau khi quyết định và bàn bạc với gia đình, mẹ cậu ấy rất ủng hộ ý kiến ra nước ngoài, nhưng cô ấy lại nghĩ rằng, con mình là sinh viên tốt nghiệp đại học hẳn hoi, sao lại phải đi làm công nhân, làm phục vụ. Cô ấy cho là con trai có thể sang bên đó học một văn bằng, hoặc chỉ đơn giản là sang trau dồi thêm ngoại ngữ, chứ không cần phải đi làm lụng vất vả.
Nhưng cậu em tôi nghe xong tất nhiên không đồng ý, cảm thấy công việc không phân cao thấp sang hèn, chỉ cần kiếm tiền chân chính, không phạm pháp, không hại người thì nghề nào cũng như nghề nào.
Đúng là công việc không phân cao thấp sang hèn, đường đường chính chính kiếm tiền bằng năng lực bản thân chẳng có gì sai.
Nhưng vấn đề quan trọng không phải là bây giờ đi làm được bao nhiêu tiền mà là tương lai bạn sẽ phát triển đến mức độ nào, bạn sẽ kiếm tiền bằng cách nào.
Một công việc lí tưởng phải thỏa mãn hai yếu tốt, sự cân bằng và mức linh hoạt. Cân bằng, tức là bạn cống hiến một phần, thì cũng phải nhận được bằng hoặc hơn một phần, còn linh hoạt nghĩa là phải tính xa tính rộng được, bạn phải nhìn ra được một con đường tương lai ngày càng rộng lớn, chứ không phải mỗi lúc một hẹp lại.
Rất nhiều người chọn việc chỉ nhìn vào tiền lương trước mắt mà không quan tâm mình sẽ phải bỏ ra bao nhiêu công sức. Đây chính là khái niệm thù lao đầu tư. Tỷ lệ thù lao - công sức phải được cân bằng. Theo thời gian, khi tuổi tác tăng dần, người ta sẽ càng mong cải thiện tỷ lệ này. Càng lớn tuổi, người ta càng mong có thêm lựa chọn và có thể thăng tiến, thay vì cứ giậm chân tại chỗ.
Ví dụ như những người đi Nhật Bản xuất khẩu lao động làm lao động trong các nhà máy, lương mỗi tháng của họ rất cao, gấp 7, 8 lần lương kiếm được trong nước. Nếu coi "tiền vốn" họ bỏ ra để hoàn thành công việc này là 100% thì trong đó thể lực chiếm 50%, thời gian chiếm 40%, kĩ năng 10%, năng lực tổ chức 0%.
Nhìn vào con số này ta có thể nhận thấy một số vấn đề sau:
1. Thể lực và thời gian chiếm tỉ trọng rất lớn, nhưng theo dòng thời gian, cả hai đều sẽ suy giảm.
2. Tỉ trọng kĩ năng quá nhỏ, hơn nữa trừ phi tương lai vẫn làm trong nhà xưởng nếu không thì kĩ năng này cũng không thể vận dụng được.
3. Năng lực tổ chức bằng không, nhưng năng lực này lại là một nhân tố quan trọng góp phần vào việc nâng cao giá trị bản thân của bạn trong tương lai.
Đừng chỉ nhìn cái lợi trước mắt mà phải phân tích kĩ càng tỉ lệ các yếu tố bên trong như thể lực, thời gian, kĩ năng, năng lực tổ chức,...
Bạn nên hạn chế kiếm tiền bằng cách đánh đổi những thứ "hữu hạn" như thể lực và thời gian, hãy cố gắng dùng tri thức, kĩ năng, năng lực tổ chức đã được học để có thể vừa kiếm được tiền vừa tích lũy kinh nghiệm, có ích cho con đường tương lai.
Công việc đáng làm là một công việc có tính tích lũy, như tích lũy kinh nghiệm, tích lũy quan hệ,... để lâu dần, giá trị bản thân của bạn sẽ tăng lên.
Nói cách khác, những loại công việc không có tính tích lũy chỉ nên làm khi còn đang học đại học, còn khi đã tốt nghiệp thì không nên, nếu không năm mười năm sau bạn sẽ nhận ra, dù đã cố gắng nhiều năm nhưng bạn cũng chẳng thu được bao nhiêu thứ hữu dụng.
Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn tìm được công việc như ý, vậy phải làm sao? Dưới đây là hai cách có thể giúp bạn.
1. Tận dụng thời gian sau tan làm để học thêm
Bạn có thể học thêm một số kĩ năng mới, ví dụ như tin học, ngoại ngữ, kĩ năng mềm, kĩ năng quản lí,... Những kĩ năng này chắc chắn sẽ giúp bạn rất nhiều trong công việc.
2. Học cách đầu tư kiếm tiền
Đầu tư cũng có tính tích lũy, khi bạn học cách đầu tư, bạn vừa có thêm thu nhập vừa tích lũy được kinh nghiệm, khả năng quan sát, phân tích,...
Nguồn: Sưu tầm
7 - 0
TOTLINK OFFICIAL
Chào mừng các bạn đến với kênh TOTLINK OFFICIAL. Kênh thông tin Tài Chính, Kinh Tế, Đầu Tư, Tiền Tệ và Crypto. Giúp cho các bạn có những lựa chọn tốt nhất trên thị trường. Rút ngắn thời gian và giảm thiểu tối đa rủi ro khi tham gia thị trường.
#TOTLINK #TỐTLINK #totlink #totlinkofficial #kinhte #taichinh #dautu #tiềntệ
✅ Đăng ký kênh để TOTLINK đạt được 50.000 subs đầu tiên nhé AE ❤❤
🇻🇳 youtube.com/@totlinkofficial?sub_confirmation=1
✅ Liên hệ TOTLINK:
Website: totlink.vn/
Tiktok: www.tiktok.com/@totlinkofficial
Youtube: youtube.com/@totlinkofficial
Address: Sunshine Riverside Building, Phú Thượng, Tây Hồ, Hà Nội, Việt Nam.
Tel: 084.334.236.236
=================================
© Copyright by TOTLINK OFFICIAL ☞ Do not Reup
© Một sản phẩm thuộc TOT MARKETING TEAM